Người ta vẫn nói sinh con gái đầu lòng, con trai thứ hai là mười điểm… Nó xoa nhẹ lên trán và đôi tay bé tí xíu của con rồi lấy lý do bận việc cơ quan và dắt xe ra về với sự ngạc nhiên của vợ và bố mẹ vợ…
Nó sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi quanh năm chứng kiến những trận hồng thủy từ miền ngược đổ về. Tuổi thơ của nó gắn liền với những hình ảnh lưng trâu, gánh cỏ, với những giỏ cá nắng, với những ngụm nước đồng, với những trò chơi trận giả trốn tìm, với những đám ma, chôn, khóc chuồn chuồn, mớm nước bọt cho những chú chim sâu chưa mở mắt. Cũng giống như những đứa bạn cùng trang lứa, nó cũng không nề hà bất cứ việc gì, nhất là việc đồng áng nhà nông. Cuộc sống của nó có thể nói là vất vả, nhưng bạn bè và những người xung quanh nó đều thế, nên hai chữ vất vả đối với nó không hề tồn tại, mà nó chỉ coi đó là sự khác biệt giữa thành phố và nông thôn. Cũng may, tuy bố mẹ nó đều là những người nông dân chân chất, một nắng hai sương, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời , nhưng nó lại được ăn học tử tế, bằng bạn bằng bè. Nó đi học, đi làm, rồi lại đi học. Nó sống ở nông thôn rồi ra thành phố, như cái quy luật của những người ở nông thôn muốn thử vận đổi đời. Nói chung nó trải qua nhiều môi trường sống, nhưng cũng rất dễ thích nghi.
Học xong, nó đi làm. Rồi như có quý nhân phù trợ, nó đã may mắn được đi học ở Nhật theo diện tu nghiệp sinh ở xứ sở mặt trời mọc từ một sự giúp đỡ mà chỉ có nó biết đó không phải bằng năng lực của chính mình. Năm nó tốt nghiệp về nước, qua một người bạn thời cùng học ở Tokyo nó quen vợ nó bây giờ trong một lần bưng tráp, đội lễ đám cưới. Đó là một cô hành chính văn thư ở ủy ban phường kém nó mấy tuổi, sinh ra trong gia đình bố mẹ viên chức nhà nước trong ngành văn hóa. gia đình cũng thuộc hạng có điều kiện. Vợ nó có nước da trắng, mái tóc đen dài nhuộm vàng và ép thẳng, khuôn mặt trái xoan, dáng người gầy, mảnh dẻ. Tình yêu kéo dài được gần một năm thì cả hai quyết định tổ chức hôn lễ, dọn về ở với nhau trên mảnh đất bố mẹ vợ nó mua trước đó vài năm dành cho con gái, còn tiền xây nhà là toàn bộ vốn liếng mà nó dành dụm trong mấy năm học và làm ở Nhật. Cuộc sống sau hôn nhân của nó có thể nói là hạnh phúc, lãng mạn bởi nó biết cách sống, hiểu cách sống, hiểu xã hội, hiểu tính cách vợ nó và nữa là vợ chồng nó chưa có kế hoạch sinh con trong năm đầu mới cưới nên có thời gian son rỗi cho nhau.
Gần hai năm sau ngày cưới, vợ nó sinh một bé gái thật kháu khỉnh, cái mũi, cái miệng giống nó như đúc. Hai bên bố mẹ đều rất vui mừng khi đón thành viên bé nhỏ, đứa cháu đầu tiên của cả hai bên sau thời gian đằng đẳng giục giã, mong đợi. Về phần nó, từ ngày cưới nhau, vợ chồng ra ở riêng, rồi công việc, rồi bạn bè… mà nó ít có thời gian về thăm bố mẹ. Thỉnh thoảng bố mẹ nó thường gửi đồ quê cho nó, khi thì yến gạo mới, khi thì vài lạng ruốc bông, đôi khi là con gà ri đang thời kỳ dạo ổ… đều là những thứ nhà làm ra được, chứ đi mua thì chắc không có. Bố mẹ vợ nó tuy cũng không phải là giàu có, nhưng cũng có của ăn, của để, không thua kém gì bà con lối phố, cách sống cũng có phần hiện đại. Còn bố mẹ nó, chắc chỉ ra chơi với cháu, chơi với vợ chồng nó thì mới xa nhà, còn không cũng chỉ quanh quẩn trong xóm với mấy sào ruộng khoán cùng cái ao ươm cá mà chẳng có việc gì ra khỏi phạm vi con đường quốc lộ xuyên qua khu vực gần nhà.
Một lần, bố nó gọi điện cho nó, nói là đang mùa tháng ba, mùa thả cá giống, bố muốn mua hai yến cá giống để thả vào ao mà bố mẹ mới dọn bùn sau tết. Hai yến cá giống cũng phải đến cả triệu bạc. Nó muốn bố nó ra chơi, nên nói bố ra và đưa tiền về mua cá, chứ một triệu thì nó chỉ cần gọi điện nhờ bạn nó đưa luôn là được. Hôm sau, thứ bảy, con nó vẫn gửi nhà trẻ, còn vợ chồng nó thì được nghỉ cuối tuần. Khoảng gần trưa, bố nó sau khi đến bến xe khách đã đi bộ hơn một cây số để vào đến nhà nó, trên người mồ hôi nhễ nhại, khoác cái áo bộ đội cũ rích, với cái khăn mặt trắng lấm tấm đen vắt trên vai để lau mồ hôi, tay xách theo một quả mít mật chín cây bọc trong tờ báo nhân dân, bỏ phía dưới chiếc làn màu xanh đã cũ cùng một con gà khoảng cân rưỡi ra cho cháu. Bố nó vừa gỡ trói con gà, vừa đủng đỉnh trần tình: được ổ gà hơn chục con, nuôi thịt, tưởng được món tiền bắt cá giống, ai dè rù chết gần hết chỉ còn đúng một con này.
Sau bữa cơm nấu từ những thứ đồ ăn cuối cùng trong tủ lạnh vì thường sáng chủ nhật vợ chồng nó đưa theo con đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần, nó nói với vợ về việc bố cần ít tiền để mua cá giống. Trái với những gì nó nghĩ, vợ nó bảo, để em vào nhà lấy cho bố 100.000, anh xem có đủ không. Nó khẽ cười gật đầu cười, tay cầm ấm chè rót thêm vào chén cho bố, còn vợ nó vào trong buồng lấy ra tờ 100.000 còn mới cứng đưa cho bố chồng. Bố nói vui vẻ nhận tiền từ tay con dâu. Nhạt ấm chè, bố nó không kịp đợi đến lúc cháu nội tan lớp mà lý do không ở lại vì mai còn phải đi bừa cho kịp ruộng cấy. Nó cố đưa cho bố túi nho trong tủ gửi về cho mẹ, nhưng bố nó bảo để dành cho cháu nội của bố, bố chưa về thẳng nhà ngay vì còn qua chỗ bán cá giống xem giá cả thế nào, nên nhất quyết không cầm. Nó tiễn bố ra bến xe, dúi vào túi bố mấy tờ tiền… Mua vé xong cho bố thì xe cũng rời bến. Từ bên trong cửa kính, bố nó vẫy tay tạm biệt nó và nở nụ cười để lộ rõ hàm răng rụng quá nửa. Nó cũng cười và vẫy tay chào bố cho đến khi chiếc xe khách chở bố nó đi xa tít, khuất vào dòng người đông nghịt. Nó đứng lặng một hồi, rồi lê từng bước chân cố quay đầu xe máy, nổ máy phóng vun vút trên con đường tấp nập, trong lòng đầy sáo trộn, lao về hướng trường mầm non nơi con nó sắp đến giờ tan lớp.
Một buổi chiều, mẹ vợ nó đến nhà nó chơi với cháu. Nó vừa loay hoay sửa lại mấy cái ổ điện vừa tiếp chuyện mẹ, còn vợ nó thì sang bên đường phố đối diện mua mấy món đồ ăn sẵn về chuẩn bị thêm cho bữa tối. Ăn xong, mẹ vợ nó nói với hai vợ chồng nó: “Mẹ muốn đi vào Sài Gòn một chuyến vì cũng đến hơn hai chục năm rồi chưa có dịp trở lại, tiện thể thăm mấy bác anh em bên nhà ông ngoại di cư vào đó từ khi mẹ còn bé, chuyến đi chắc cũng phải tốn hơn 20 triệu…”. Mẹ nó nói đến đây thì hơi ngập ngừng, dừng lại. Nó lấp luôn vào khoảng trống đó bằng một câu: “Em xem đưa cho mẹ…”, nó cũng chưa kịp nói hết câu thì vợ nó chen ngang vào: “Anh xem đưa mẹ 15 triệu được không nhỉ.”. Nó cười và gật đầu nói: ok ok, min là 15. Vợ nó rất vui vẻ lấy trong vali của nó 15 triệu mà nó vừa thông báo với vợ hôm trước về món tiền tăng ca và tiền thưởng của nó trong quý do hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nó rất yêu thương vợ con, luôn vui vẻ tươi cười và chăm sóc vợ. Nhưng vợ nó không thể nhận ra từ trong sâu thẳm ánh mắt của nó có một nỗi khổ tâm mà đáng ra vợ nó phải được chia sẻ, được tâm sự. Có phải nó sống đúng với bản chất của một người người đại lượng, hiểu cuộc sống hay là vợ nó bên cạnh nó mà chưa một lần hiểu nó?
Kỷ niệm 6 năm ngày cưới, cũng là lúc con gái nó hơn bốn tuổi. Vợ chồng nó tính đến chuyện sinh thêm cho con gái một đứa em, để có chị có em. Sau kỳ nghỉ mát một tuần, kỷ niệm ngày cưới thì vợ nó có tin vui. Biết tin, mẹ nó gửi lên cho con dâu hơn chục quả trứng gà so, định để cho ấp và một làn toàn ổi, khế, me vì người có bầu thường hay thèm những thứ quả chua. Gối đầu lên cánh tay, ôm chồng, vợ nó hỏi nó thích đứa thứ hai là con trai hay con gái, nó bảo thích con gái. Vợ nó vẫn nghĩ rằng trong bụng nó đầy mong ước con trai, nhưng không thể hiện ra, để chứng tỏ mình hiện đại, không còn nặng quan niệm nam nữ nữa. Vợ nó nghĩ như thế và chờ mong từng ngày để sinh cho nó một đứa con trai. Khi còn cách sinh khoảng một tuần thì mẹ vợ nó lên đón con gái về nhà để tiện chăm sóc. Nó vẫn miệt mài với công việc kiếm tiền và chăm con gái đang học lớp mầm non. Lúc sắp xếp đồ cho vợ, nó dặn: “Em về nhà mẹ, cố gắng giữ gìn, khi nào sinh con gái thì báo tin anh về luôn, sinh con trai thì không cần báo”. Vợ nó gật đầu và trong lòng thì vẫn nghĩ đó là cách nói của chồng để động viên vợ, mà mình phải sinh con trai. Tám ngày sau, nhận được tin nhắn của vợ, nội dung: “Em đã sinh cho anh con gái như anh vẫn mơ ước”, tin nhắn chỉ vẻn vẹn mấy chữ đó. Nó rất vui, hộc tốc phi xe về, lao vào buồng để được nhìn thấy con, rồi ôm hôn vợ. Trời…, vợ nó đã sinh con trai.
Người ta vẫn nói sinh con gái đầu lòng, con trai thứ hai là mười điểm… Nó xoa nhẹ lên trán và đôi tay bé tí xíu của con rồi lấy lý do bận việc cơ quan và dắt xe ra về với sự ngạc nhiên của vợ và bố mẹ vợ. Với kinh nghiệm sống của một cán bộ về hưu đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho đất trước trong cuộc kháng chiến chống Mỹ ác liệt, bom rơi đạn nổ, lên rừng xuống biển, vào nam ra bắc, bố vợ nó đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông nắm lấy chìa khóa và cầu xin nó ở lại ăn cơm. Nó vẫn xin phép ra về bằng giọng nhẹ nhàng với lý do cơ quan có việc gấp. Đến nước này, bố vợ nó đã hiểu hết vấn đề, liền nói với nó bằng giọng khẩn khoản: Bố có lỗi với con, bố mẹ đã không biết dạy con gái mà lại gả cho con. Con gái bố mẹ chưa học cách làm dâu, làm vợ. Ông to tiếng sai bà chuẩn bị đồ, đuổi con gái và cháu ngoại mới 1 ngày tuổi ra khỏi nhà, với lý do nhà này không có loại con gái như thế. Lúc này, vợ nó mới hiểu ngọn ngành về nỗi khổ trong lòng nó và lý do tại sao nó nói muốn vợ sinh con gái. Nó coi mình chính là đồ vô dụng. Người ta cứ tự hào về việc đẻ con trai. Nhưng như nó, là con trai, cũng chả có chút gì báo đáp được cho bố mẹ đã hy sinh cả cuộc đời nghèo khó để nuôi nó học thành người. Bố cần hai yến cá giống cũng chỉ đưa được số tiền không đủ tiền đi xe. Là con gái, như vợ nó, ít nhất mẹ đến cũng ra chợ mua đồ ăn ngon, mẹ muốn đi du lịch sẵn sàng đưa tiền cho mẹ… Đó là nỗi khổ riêng của nó mà vợ nó chưa từng để ý hoặc không hiểu được.
Vợ nó ôm chầm lấy nó, khóc nức nở. Bên cạnh, bố vợ nó cũng dụi dụi ngón tay trỏ sần sùi trên khoé mắt rưng rưng… Còn nó, với đôi mắt thâm quầng, sâu hoẳm đã ngấn lệ, những hạt lệ của hạnh phúc ùa về, nhìn về phía bố mẹ vợ, tay ôm chặt vợ vào lòng, vuốt lên mái tóc dài của vợ… Mọi thứ đã vỡ lẽ, nó luôn là chính nó, bố mẹ vợ nó là người tốt, hiểu đời và biết cách cư xử. Còn vợ nó giờ đây không chỉ yêu nó hơn mà đã hiểu được nó, hiểu được những giá trị nhân văn cuả cuộc sống đời thường vốn dĩ rất giản đơn.
Theo blogtamsu