Hôm ấy em bệnh, tôi đề nghị em đến nhà tôi để tiện chăm sóc. Lúc em uống thuốc và ngủ say, một trong những cô bồ của tôi gọi, tôi ra phòng ngoài nói chuyện, không biết em đã thức và nghe tất cả.
Gần bốn năm trước tôi quen em, lúc đó em mới tốt nghiệp và là cô nhân viên mới của một công ty dược. Em xinh xắn, ngây thơ, vui vẻ. Em gọi tôi bằng chú vì tôi hơn em 20 tuổi. Trước đó, tôi kết hôn được chín năm thì ly hôn và có một con trai bảy tuổi. Vợ cũ tôi nhận nuôi con và giờ cô ấy đã có chồng mới, cuộc sống họ ổn định, hạnh phúc. Tôi chu cấp cho vợ nuôi con, cuối tuần đến đón con về nhà chơi.
Dù gặp chỉ một lần nhưng tôi luôn nghĩ đến em, muốn thử cảm giác chinh phục một cô bé kiêu kỳ, thông minh, học thức sẽ ra sao. Em khác với những người con gái tôi từng gặp. Dù đang chinh phục em nhưng tôi vẫn có mối quan hệ tình cảm với vài phụ nữ khác. Gia đình em cách trung tâm thành phố hơn 30 km, rất khá giả, cuộc sống của em khá đầy đủ. Em học giỏi, có năng lực, năng động và rất thông minh, được nhiều người yêu mến, đồng nghiệp theo đuổi nhưng không chấp nhận ai kể cả tôi. Em rất thận trọng trong cư xử, dù vui vẻ nhưng luôn giữ khoảng cách.
Sau gần một năm em cũng xiêu lòng và bắt đầu để ý tôi. Sau này em có nói vốn cũng cảm mến tôi từ lúc mới gặp nhưng vì tôi lớn tuổi, từng ly hôn, chắc bố mẹ sẽ không đồng ý. Tôi hạnh phúc vô cùng khi em đồng ý làm người yêu mình, em bảo sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ. Em đâu biết thật ra tôi đâu muốn kết hôn thêm lần nữa, bản thân quá sợ hai từ "hôn nhân" rồi nhưng luôn vỗ về em.
Cô người yêu bé nhỏ của tôi ngây thơ lắm, em tin tất cả những gì tôi nói. Với kinh nghiệm tình trường lâu năm, không khó khăn để tôi chiếm được em, đêm ấy em sợ hãi, người run lên, da gà nổi khắp người, hóa ra tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Tôi hạnh phúc phát điên lên khi biết điều này. Sau đêm đó, em tránh mặt tôi, hỏi mãi em mới vừa khóc vừa nói sợ tôi.
Trước đây em từng yêu nhưng luôn quan niệm sẽ giữ gìn đến lúc lấy chồng. Bạn trai cũ đòi hỏi em nhất quyết từ chối, vậy mà với tôi em không giữ vững được lý trí, hoàn toàn bất lực. Tôi rất đắc chí, hóa ra em yêu tôi nhiều như vậy. Tôi cảm nhận mình được em yêu vô điều kiện. Con trai tôi cũng rất thích em, em dịu dàng với nó như một người chị, lúc lại như một người bạn.
Quen em gần hai năm tình cảm dành cho em bỗng nhạt dần vì bên tôi có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, lúc nào họ cũng mời mọc tôi trong khi em bận bịu vì công việc. Công việc em ngày càng tốt hơn, hay đi công tác, mỗi lần như thế tôi lại lao vào những người phụ nữ khác. Nhiều khi em nhận ra nhưng em chẳng ghen tuông, chỉ nhắc tôi: "Em yêu anh nhưng nếu cần vẫn rời bỏ anh được". Tôi biết em sẽ không bỏ vì em yêu tôi còn hơn bản thân cơ mà.
Khi em 26 tuổi, công việc ổn, ba mẹ giục lấy chồng. Nhiều lần đi đám cưới bạn em cũng bắt đầu mơ được mặc áo cô dâu. Em bảo tôi đưa về ra mắt bố mẹ, tôi thẳng thừng: Anh yêu em nhưng không muốn kết hôn. Em không trách tôi lời nào, muốn tạm chia tay để suy nghĩ. Tôi biết em còn yêu mình nhiều lắm rồi em sẽ quay lại thôi. Tôi đã đúng, em lại đến bên tôi vì nhớ, vì yêu. Tôi biết em hoàn toàn thuộc về mình, tôi tự đắc vì điều đó. Ngoài kia em là một cô gái kiêu kỳ, nhưng với tôi em chỉ như một con mèo nhỏ.
Hôm ấy em bệnh, tôi đề nghị em đến nhà tôi để tiện chăm sóc em. Lúc em uống thuốc và ngủ say, một trong những cô bồ của tôi gọi, tôi ra phòng ngoài nói chuyện, không biết em đã thức và nghe tất cả. Em nằm khóc ướt gối, tôi dịu dàng vỗ về, nghĩ em sẽ tha thứ như lần trước. Không ngờ em nói chia tay, rất cương quyết và lạnh lùng. Trong tôi nghĩ em chỉ đang ghen thôi, rồi sẽ lại quay về, không thể bỏ tôi được đâu.
Một tháng trôi qua, em vẫn im lặng với tất cả tin nhắn và cuộc gọi của tôi. Tôi đến đợi ở công ty vẫn bị em ngó lơ dù nhìn vào mắt em tôi biết em vẫn còn yêu mình nhiều lắm. Tôi cố thay đổi, bỏ hết thú vui bên gái đẹp, chỉ mong em hiểu và tha thứ, em vẫn lạnh lùng không nói lời nào.
Gần một năm sau tôi như người mất hồn vì nhớ em, đêm nào cũng nghĩ đến em, nhiều đêm khóc vì hối hận, vì thương em. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người phụ nữ. Tôi hạ mình kể em nghe rằng mình đã hối hận, thay đổi, đã khóc vì em nhưng em vẫn không trả lời bất cứ mail nào của tôi. Tôi biết em vẫn chưa quen ai, luôn hy vọng được em tha thứ nhưng không biết phải làm gì bây giờ?
Theo Vnexpress